Cha bị cáo và mẹ bị hại đụng mặt nhau nơi hành lang hẹp của tòa án. Cha bị cáo lật đật cất tiếng chào. Người phụ nữ lạnh lùng quay lưng đi thẳng một mạch, gương mặt lạnh tanh. Nhìn bóng người khuất dần, cha bị cáo bất giác cất tiếng than: "Con cái say xỉn làm chi, rồi gây chuyện đánh nhau, khiến cha mẹ già phải quỳ mọp gối xin lỗi mà họ vẫn không tha thứ"
Hung hăng gây án, khép nép ra tòa
Khuya 11/11/2014, sau khi uống bia tại xã Hương Thọ, thị xã Hương Trà, tỉnh Thừa Thiên - Huế, Nguyễn Đình Phùng (SN 1989, ngụ địa chỉ trên) chở hai người bạn đến một quán bar trong thành phố tiếp tục uống bia. Phùng thấy anh PhanThế Nhật (SN 1986, ngụ phường Thuận Thành) ngôi uống bia với bạn ở bàn bên cạnh, nhiều lần nhìn mình nên bực tức. Phùng cầm một ly thủy tinh có quai sang bàn của anh Nhật đánh liên tiếp nhiều cái vào vùng đầu và mặt gây thương tích, sau đó bỏ đi.
Nạn nhân được mọi người đưa đi cấp cứu, điều trị 10 ngày thì xuất viện với vết thương rách da dài 15 cm x 1 cm ở trán kéo dài xuống má phải, một vết thương rách da dài 5cm x 1 cm ở vùng đầu, tổn hại sức khỏe 5%.
Sáng một ngày cuối tháng 6/2015, đứng trước vành móng ngựa, bị cáo Phùng tỏ vẻ hiền lành, chất phác, khác hẳn vẻ hung hăng khi gây án. Anh trai bị hại nói giọng tức tối khi nhìn dáng khép nép, e dè của bị cáo: "Hôm xảy ra chuyện, tui chạy đến thì đã thấy em tui mặt mày loang lổ máu. Nghe mấy đứa bạn em tui kể hắn đánh em tui như có thù từ ngàn năm trước, hung tợn vô cùng. Thằng Nhật đổ gục xuống đất, hắn vẫn còn bồi thêm mấy phát nữa mới chịu bỏ đi. Chứ đứng đó, lại giả ngây giả hiền. Nếu lúc gây án, hắn hiền đi một chút, thì em tui đâu ra nông nỗi".
Nhật được mẹ và anh trai đưa đến tòa, ngồi lặng lẽ ở bàn dành cho người bị hại. Gương mặt người thanh niên bị vết sẹo chạy dài trên mặt như trêu ngươi. Thấy ai nhìn mình, Nhật lại quay mặt, như muốn cố giấu đi.
Tòa: "Bị cáo có quen biết bị hại không?".
Bị cáo: "Dạ không".
Tòa: "Không quen biết, không thù hằn, sao bị cáo lại ra tay đánh người?".
Bị cáo: "Vì thấy bị hại nhìn đểu mình, nên bị cáo tức quá mới đánh?".
Tòa: "Bị cáo nói bị hại nhìn đểu mình. Vậy bị cáo hãy giải thích cho tòa rõ, nhìn thế nào là nhìn đểu?".
Bị cáo cúi đầu, mắt dán chặt xuống đất, chân di di trên sàn nhà, không trả lời được.
Thế nào là "nhìn đểu"?
"Sau khi gây án, bị cáo đã bồi thường cho bị hại chưa?". Bị cáo cho biết, trong thời gian mình tạm giam, gia đình mấy lần gặp nhà bị hại, nhưng bị hại không yêu cầu bồi thường. Đến lúc bị cáo được tại ngoại có liên lạc với anh Nhật để xin bồi thường. Vì anh Nhật đòi 100 triệu, bị cáo không có tiền nên vẫn chưa bồi thường.
Tòa hỏi bị hại yêu cầu bồi thường những khoản nào. Bị hại liệt kê: Tiền thuê người chăm sóc 2 tháng mất 8 triệu; tiền bồi dưỡng 200 ngàn/ngày/2 tháng mất hết 12 triệu; tiền mất thu nhập 2 tháng 20 triệu; phẫu thuật xóa sẹo 20 triệu (đã có lịch hẹn phẫu thuật), tiền viện phí hết 4 triệu. Bị hại yêu cầu bồi thường tổng là 64 triệu.
Tòa chất vấn: "Anh bị thương ở phần mềm, bác sĩ có nói không đi lại không? Sao phải cần người chăm sóc đến 2 tháng?", Bị hại khai luôn cảm thấy đầu óc choáng váng, nghỉ làm suốt 2 tháng. Anh là giám đốc của công ty gia đình. Suốt thời gian trên, doanh thu của công ty giảm sút rất nhiều.
Tòa yêu cầu bị hại cung cấp chứng cớ chứng mình thu nhập mỗi tháng 10 triệu. Bị hại nói mình không mang theo bảng lương, xin cung cấp sau. "Phiên tòa trước anh yêu cầu hoãn, để thu thập thêm chứng cứ dân sự. Giờ anh lại không cung cấp được, vậy anh chờ lên tòa phúc thẩm rồi cung cấp luôn thể", tòa trả lời.
Tòa cũng cho biết, để đảm bảo quyền lợi, bị hại có quyền yêu cầu tách phần bồi thường dân sự ra thành một vụ án dân sự khác. Tuy nhiên bị hại yêu cầu tòa nhập làm một và "xử luôn".
Sau khi nghị án, HĐXX chỉ chấp nhận phần bồi thường dân sự là 9 triệu đồng (30 ngày mất thu nhập 100 nghìn/ l ngày; mất thu nhập 10 ngày nằm viện là 200 nghìn/1 ngày; tiền bồi dưỡng 30 ngày: 50 nghìn/ ngày…). Vì bị hại chưa phẫu thuật, nên tòa chưa xem xét, Sau này, khi hoàn tất việc phẫu thuật, bị hại có thể yêu cầu thực hiện bằng một vụ án dân sự khác.
Cha bị cáo: "Ở tù, khỏi bồi thường"
Tòa tuyên phạt bị cáo 9 tháng tù về hành vi cố ý gây thương tích. Vừa nghe mức án, cha bị cáo lóng ngóng đứng vụt dậy, nói như muốn khóc: "Tui ngồi chờ tòa cho được nói, ai ngờ phiên tòa đã kết thúc. Hắn là lao động chính trong nhà, chừ đi tù thì biết làm răng. Dưới hắn còn có bốn đứa em nữa...". Trong khi đó gia đình bị hại ra về, tỏ vẻ bức xúc về mức án vừa tuyên.
Bố mẹ bị cáo ở quê, cách trung tâm thành phố gần 30km, nên để đến kịp phiên tòa, phải di chuyển giữa trưa đứng bóng. Cả hai vợ chồng dáng vẻ lam lũ, đôi tay chai sần, đen sạm vì quanh năm phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời nơi đồng ruộng.
Mẹ bị cáo kể, lúc con gây án, hai vợ chồng bà mấy tháng trời chạy qua chạy lại nhà bị hại để nói tiếng xin lỗi, nhưng không ai tiếp. “Vợ chồng tui ở quê, mỗi lần về phố cũng khó, vì không quen đường xá. Mưa gió mấy, hai vợ chồng tui đứng trước cửa nhà họ bấm chuông, nhưng không ai mở. Họ bảo tui về đi. Thương con, tui chạy lên bệnh viện xin lỗi chú Nhật, xin chịu tiền thuốc men. Chú ấy còn nói con tui gây chuyện, nếu lấy tiền của tui, hóa ra chú ấy "làm tiền" tui à? Ở đồn công an, họ cũng nói không đòi bồi thường. Sau này lại đòi 100 triệu, tui ở nhà nông, làm chi có chừng ấy tiền”
Cha bị cáo tiếp lời vợ, ông bảo thương con, nên cả hai vợ chồng đành muối mặt, suốt ngày đi cầu cạnh, xin lỗi bị hại, người chỉ đáng tuổi con ông, vậy mà cũng không được tha thứ: "Đền 100 triệu mà còn phải đi tù thì tui để con tui ở tù luôn, chứ lấy tiền mô ra". Ông kể, lần này gặp mẹ bị hại ở tòa, tuy bà làm ngơ lúc ông chào, vậy còn đỡ. “Lần mở phiên tòa trước, vừa gặp vợ chồng tui, bà ấy "nhảy" lên chửi từ ngoài sân cho đến khi vào phòng xử. Còn nói con trai bị thương, khiến nhà bà ấy mất đến mấy tỷ đồng. Tiền chứ có phải lá trên cây đâu, mà muốn "hô" bao nhiều thì "hô"”.
Ông tuyên bố: "Bồi thường 9 triệu, mà được án treo thì còn bồi thường. Chứ đền tiền mà vẫn ở tù thì đi ở tù luôn, khỏi mất tiền".
Mẹ bị hại: "Thiệt hại khó đong đếm"
Bên ngoài tòa án, mẹ bị hại vẻ tức tối bảo: "Con mình bị thương nằm đó, giận đến độ muốn kẻ gây án phải ở tù mọt gông, có mô mà nói không đòi bồi thường". Bà kể vì chồng bà bị bệnh tim, nên khi xảy ra chuyện, người con lớn giấu nhẹm, chỉ nói bị thương sơ sơ. Bà tưởng nhẹ, đến khi giặt áo cho con, thấy máu đỏ cả mấy thau nước, mới bủn rủn hết tay chân. Lúc vào viện, nhìn khuôn mặt biến dạng của con, bà chỉ muốn ngất.
Sau ngày mang vết sẹo trên mặt, Nhật đâm ra tự ti, suốt ngày ru rú trong phòng. Không ra ngoài, không giao tiếp với ai, công việc cũng bỏ bê. “Hắn là dân làm ăn, suốt ngày phải giao tiếp. Giờ mang vết sẹo trên mặt, người khác nhìn vào bàn ra tán vào. Mình nói khi không bị đánh oan thì ai tin”, mẹ bị hại nói.
Mẹ bị hại cho biết, công ty gia đình bà phân phối hàng gia dụng, doanh thu mỗi tháng cả chục tỷ. Từ ngày Nhật bị thương, việc kinh doanh của công ty giảm sút hẳn. Không kể thiệt hại về kinh tế, chỉ nhìn Nhật sống khép kín bà đã đau lòng, nhưng chẳng biết làm cách gì để đưa con trai quay lại như trước: "Họ nói bị thương có 5% mà cũng kiện, ở đời, "muối đổ lòng ai nấy xót", giờ vết thương lành rồi, con nguôi ngoai chút ít, chứ nhìn hắn lúc nằm viện tui cứ chảy nước mắt mãi, đau lòng không chịu thấu".
Người mẹ nói, sắp tới Nhật đi làm phẫu thuật xóa sẹo, chứ thanh niên chưa vợ, đến người yêu cũng chưa có, mà mang vết sẹo trên mặt như dân "anh chị", thì cô nào dám ưa.
Anh trai Nhật chia sẻ, con đường tương lai của Nhật đã được hoạch định xong. Giờ xảy ra chuyện, mọi thứ từ công việc, đến gia đình đều rối tung. "Cứ nghĩ đến em mình suốt ngày ám ảnh trận đòn ấy, tinh thần không ổn định, thu mình một góc, bỏ bê công việc, tui chỉ muốn đánh "thằng đó" một trận, rồi ra sao thì ra", người anh ấm ức. Sau ngày Nhật gặp họa từ trên trời rơi xuống, biết tin, bạn bè người thân liên tục hỏi thăm. Kẻ thì gọi điện, người thì đến tận nhà, dù bị đánh oan, nhưng Nhật vẫn mặc cảm, tự ti trước người xung quanh.
Giữa cuộc trò chuyện của người thân, Nhật đứng tách biệt một bên, không nói một lời. Người thanh niên lặng lẽ nhìn dòng người tấp nập trên phố bằng ánh mắt đượm buồn. Nắng chiều phản chiếu lên chiếc áo trắng khiến gương mặt người thanh niên thêm nhợt nhạt, mệt mỏi.
Hà Lê / Pháp luật & Thời đại
No comments: